Xanh rồi sao?

Table of contents

No heading

No headings in the article.

Tuổi trẻ ai cũng từng xanh. Từ đẻ ra xanh lè tới mặc một món đồ xanh. Cả mái đầu xanh cùng tâm hồn rộng mở.

Có một số người thích được mãi xanh giống anh chàng Peter Pan mặc bộ đồ xanh trẻ mãi không già ở xứ sở Neverland.

Đằng sau màu xanh đầy sức sống ấy là nhiều cái giá. Có khi là tiền bỏ ra để sắm một món đồ màu xanh. Khi thì "nước mưa nhân tạo" có vị muối. Căng thẳng hơn chút là thứ chất lỏng màu rượu vang nhưng vị chả ngon tí nào. Căng nhất là những thứ vi mô, vĩ mô nằm ngoài sự kiểm soát của mô tế bào.

Chua là điều tất yếu nếu như bạn quá xanh. Có ai nói quả chanh càng xanh càng ngọt chưa nhỉ? Thật tuyệt khi chúng ta thích chua, nhưng có một sự thật là đa số mọi người đều thích đồ ngọt. Do đó, khi một thứ đang xanh, người ta sẽ mong nó chín. Khi sự mong đợi vượt ngoài tầm kiểm soát, bằng những cách khác nhau mà quá trình chín này trở nên nhanh chóng hơn. Cái gì trái với tự nhiên đều đi kèm tác dụng phụ.

Dịch giả Trịnh Lữ từng nói trong một podcast của Vietcetera rằng nếu bạn trẻ thì nói ra cái xanh của mình là chuyện bình thường, tại sao cứ phải cố gắng chín.

Tôi rất ấn tượng với một đoạn nói về ích lợi của ánh sáng mặt trời đối với cơ thể ở podcast Vission của bác Andrew Hubermen. Khi ngửa mặt lên ngắm bầu trời xanh bát ngát, tôi có cảm giác từng tia sáng xinh đẹp đi xuyên qua mắt, kích thích những sợi thần kinh bé xinh và khiến tôi trở nên tỉnh táo. Một ý nghĩ buồn cười xuất hiện. Này, trời kia có muốn ngả màu chín không?

P/s: Đây là bài viết của một cô gái mê màu hồng và mơ về màu xanh như thể cô ấy yêu màu xanh như màu hồng. Thực tế là cô ấy thích tất cả các màu.

Did you find this article valuable?

Support The Writer At Heart by becoming a sponsor. Any amount is appreciated!