Tôi và Tô

Tôi và Tô

Table of contents

No heading

No headings in the article.

Khi anh chàng Bi thích khám phá thế giới nhà tôi phát hiện ra cái gì đó màu nâu, nhỏ xíu ở gầm ô tô gần chỗ chúng tôi ở thì trời tối muộn và quanh đó chả có ai. Mẹ tôi thương cậu nhóc bị lạc nên đem về nhà chăm. Rồi chúng tôi đăng tin tìm chủ lên mạng xã hội mà cả tuần chẳng thấy ai liên hệ.

Lý do tôi gọi cậu ấy là vì tôi nhớ tới cuốn sách yêu thích hồi bé - Tôi là BêTô của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Còn mẹ tôi thì bảo là cần một cái tên để gọi trong lúc chờ chủ của cậu tới đón về.

Tô là một cậu bé hiền lành và ấm áp. Từ lúc về nhà tôi, chưa bao giờ thấy cậu sủa câu nào. Phần lớn thời gian cậu ở trong phòng tôi, hết thì nằm trên lòng khi tôi đang việc hay ngủ cùng tôi. Tới cả lúc ngủ cậu cũng phải chọn chỗ để nằm thật sát người tôi, bất kể trời nóng hay se lạnh. Thậm chí, cậu còn đòi cả vào WC ngồi cùng tôi như thể sợ tôi biến mất sau cánh cửa.

Tô rất quý tôi, dù tôi chả hề dắt cậu đi dạo hay chăm cho cậu ăn như bố và mẹ. Điều này làm tôi vừa mừng, vừa bối rối. Phần vì tôi nhát, phần vì tôi chả biết làm sao để đối xử lại lòng trung thành của cậu ngoài việc vuốt ve lưng cậu và ôm cậu ngủ. Nếu một anh chàng nhảy vào đời tôi và sẵn sàng yêu tôi, liệu tôi có đủ dũng cảm để chui ra khỏi cái vỏ ốc thường ngày?

Tô không phải tuýp người mà tôi thích. Tôi đam mê các anh chàng trắng trẻo, lông mịn, mũm mĩm và thơm tho. Còn cậu ta thì ngược lại. Lông cậu màu nâu, ngắn, xơ, cùn, mắt lồi và miệng thì "bốc mùi", chưa kể bốn chân nhỏ và dài loàng ngoằng. Đôi lúc, trong cuộc sống, "cái nét đánh chết cái đẹp" và tiêu chuẩn ngoại hình là những thứ thật mong manh. Chẳng phải dù hoàn cảnh gì xảy ra chúng ta đều có thể thích nghi được đó sao.

Vào một buổi chiều nắng đẹp, tôi dắt Tô xuống khuôn viên dưới nhà phơi nắng. Bầu trời hôm đó thật gần, xanh và thơ mộng, tôi có cảm giác nếu cố gắng với tay, có lẽ tôi sẽ chạm được vào những đám mây bồng bềnh đang trôi kia. Thấy tôi ngồi im ngẩng mặt ngắm trời, cậu nhảy lên ghế đá ngồi cùng tôi như hai người bạn thân lâu năm. Những khoảnh khắc hạnh phúc trong đời tôi đều là những thứ rất đơn giản. Đôi khi là một bông hoa, một cái lá, một cái ôm của mẹ, hay ngắm nhìn anh chàng tôi thích tập thể dục.

Cuộc sống cứ tiếp diễn theo những cách không thể bình thường hơn. Tô vẫn đam mê ngủ với tôi. Bố mẹ tôi nói là cậu có thể ở lại nếu chúng tôi không tìm được chủ cũ. Tôi không chắc đây là happy ending. Tôi chỉ biết hôm nay là một ngày vui để ngồi viết.

Did you find this article valuable?

Support Anh Nhat Tran by becoming a sponsor. Any amount is appreciated!