Table of contents
No headings in the article.
Bài này tôi viết về những điều tôi nghĩ là khó với bản thân để sau này đọc lại xem còn thấy nó còn khó như lúc viết không.
Khó nhất là ngồi im. Không lướt điện thoại, không gõ máy tính, không đọc báo, không xem Youtube, không nói chuyện và cả không để suy nghĩ chạy lung tung trong đầu. Mà ngồi im thì có phải là giải trí không? Và thế nào là giải trí nhỉ?
Khó nhất là đi ngủ đúng giờ. Ngủ đúng giờ được hiểu là ngủ đúng vào cái thời điểm giúp cơ thể phục hồi một cách tốt nhất. Mỗi người sẽ có một khoảng thời gian khác nhau. Nếu early birds cứ bon chen với hội cú đêm thì kiểu gì dài hạn cũng có vấn đề. Liệu mình có nên tránh xa hội cú đêm hay không? Khi bạn bè đang ở cao trào câu chuyện thì mình xin lui về đi ngủ liệu có ổn không? Đâu sẽ là thứ quan trọng hơn: chất lượng giấc ngủ hay là "mối quan hệ"? Rốt cuộc thì mối quan hệ ở đây là cái gì?
Khó nhất là nói phải đi đôi với làm. Liệu những điều bạn viết ra, nói ra có đúng với những gì bạn làm? Liệu lời bạn hứa với người ta, bạn có làm nó đúng và đủ không? Và nếu không làm nổi thì bạn có đủ dũng cảm để xin lỗi và có hành động đền bù xứng đáng?
Khó nhất là hài lòng với chính mình trong xã hội tiêu dùng và cạnh tranh. Với mỗi sự phấn đấu trong một lĩnh vực là xuất hiện một hoặc nhiều nhu cầu mới. Bạn muốn đi bao xa trong lĩnh vực này hay bạn muốn chi bao nhiêu tiền để nuôi đam mê? Câu nào là câu nên hỏi hơn?
Khó nhất là tốt với người vì mình muốn thế và nó không gây hại cho ai chứ không phải vì một hoặc vài lợi ích nào đấy. Lòng tốt có bao hàm việc giúp đỡ bạn bè gian lận và trốn thuế không? Về tình thì nhiều người vẫn làm mà?