Một ngày chủ nhật đẹp trời

Một ngày chủ nhật đẹp trời

Thử nghiệm mới

Hôm nay là ngày chủ nhật nắng đẹp. Từ tối qua, tôi đã suy nghĩ về nhiều thứ xảy ra trong cuộc sống. Sau đó, tôi đưa ra quyết định là điều chỉnh lịch sinh hoạt để thử nghiệm vài thứ tôi học được từ HubermanLab.

Có nhiều người than phiền với tôi về vấn đề họ gặp phải trong cuộc sống. Khi tôi gợi ý họ cách xử lý thì họ lại viện hàng tá lý do, từ quá lười, thiếu thời gian, tới tài chính chưa đủ, người yêu, gia đình phản đối hay N cái "chướng ngại vật" khác, để họ chỉ biết ngày qua ngày đi than với người khác. Họ đang mong chờ cái gì? Sự cảm thông? Một cách để nói chuyện xã giao khi câu chuyện của họ quá nhàm để kể? Dù là gì đi nữa, tôi nhất định sẽ không để mình đóng vai nạn nhân.

Buổi sáng của tôi bắt đầu lúc 7:30 với việc sửa lại những chỗ bạn tôi góp ý về vị trí của đầu gối và gồng core. Buổi tập sáng của tôi gồm 5 bài, kéo dài trong 70 phút (bao gồm cả thời gian khởi động và dãn cơ). Sau khi tập, tôi không có bất kỳ cảm giác mỏi cơ nào.

  1. Low-bar Back Squats: 3 sets x 5-6 reps x 56 kg
  2. Chin-ups: 3 sets x 3 reps (không dùng bend để trợ lực để test xem tôi đã hồi phục được bao nhiêu phần trăm thể lực so với hồi trước burnout)
  3. Conventional Deadlifts: 3 sets x 5-6 reps x 55kg
  4. Single-leg Hip thrust: 3 sets x 10 reps/chân
  5. Plank: 1 set x 1 phút

Khoảng 1 tiếng sau tập thì tôi lại có cảm giác buồn ngủ như các lần tập buổi sáng trước đây. Tôi sẽ thử ăn chút gì đó trước hoặc sau tập xem tình hình có cải thiện gì không. Tôi luôn giữ cho mình quy tắc là phải thử đủ lâu (trên 1 tháng) để thấy hiệu quả. Do đó, tháng sau, tôi sẽ viết lại những gì tôi cảm nhận sau lần điều chỉnh này.

Giấc mộng trưa

Sau bữa trưa tự làm với bánh mỳ đen, thịt hun khói, xà lách và sốt hạt điều, tôi ngả lưng nằm như bao ngày khác. Cuối tuần, tôi hay cho mình được nằm trưa thoải mái nên sẽ không có báo thức và tôi muốn nằm bao lâu tuỳ ý. Một cảm giác lâng lâng khó diễn tả, tôi lạc vào một giấc mộng kỳ lạ nhưng tôi lại có cảm giác như mình đang tỉnh táo và đang điều khiển suy nghĩ, dù chẳng thể nào cử động được chân tay. Câu chuyện bắt đầu như thế này.

Tôi và anh người yêu phát hiện ra âm mưa nguy hiểm của một người phụ nữ. (Toàn mơ có anh người yêu nhưng đời thực lại chả thấy anh nào :D). Âm mưu là gì thì tôi đã quên sau khi tỉnh dậy, chỉ biết là nếu kế hoạch diễn ra thành công thì nhiều người sẽ phải bỏ mạng. Quay trở lại với người phụ nữ kia. Cô ta có một vẻ đẹp sắc sảo, sống trong căn nhà mái tròn giống kiến trúc nhà ở Điện Kremli. Tường của ngôi nhà là những khung kính được tráng một lớp rất đặc biệt khiến khi nhìn từ bên ngoài, chúng khiến ngôi nhà mang ánh hào quang bí ẩn. Ngôi nhà không có cửa sổ. Bên trong có một cầu thang lớn thiết kế vòng tròn. Lạ thay, cây xanh và đủ loài hoa mọc quanh tường, cửa và cầu thang một cách rất ngăn nắp và màu sắc của chúng mang một vẻ đẹp thật u ám. Chúng đã mọc từ đâu? - Tôi tự hỏi.

Chúng tôi cần bằng chứng để tố cáo. Sau N cuộc đấu đá và nhiều cảm xúc từ sợ hãi, ngạc nhiên, đau đớn cho tới thanh thản thì tôi chỉ nhớ được rõ nhất về việc chúng tôi đánh cắp được một vật quan trọng của ả. Vật gì, hình thù sao thì tôi quên luôn rồi. Trong lúc chống cự, anh người yêu vì lý do gì đó bị ả tóm được. Còn tôi trúng độc, nhưng may mắn hơn chạy được lên tầng cao nhất rồi không rõ chui vô cái đường ống gì đó, bất tỉnh cho tới khi người ta tìm thấy tôi trong một cái xe rác. Họ đưa tôi vô bệnh viện rồi báo công an. Bác sỹ đã làm việc rất vất vả trong nhiều ngày mới cứu sống được tôi. Khi tỉnh lại, tôi kể toàn bộ câu chuyện về âm mưu và mọi thứ được đưa ra ánh sáng. Sau đó, do quá yếu, tôi lại bất tỉnh. Ả ta bị bắt và trừng phạt như nào thì tôi không tài nào nhớ được. Chỉ nhớ mỗi hình ảnh công an bao vây ngôi nhà, phá cửa đi lên cầu thang tròn.

Trong lúc này, anh người yêu tôi bị giam cầm, cũng bị trúng độc và thương tích trên người còn nặng hơn tôi. Nhân một lúc sơ hở khi ả đang bận lo lắng tìm kiếm tôi khắp nơi, anh ấy trốn thoát ra ngoài và mang theo một vật quý giá chí mạng khác của ả. Tôi chỉ nhớ được là anh ấy đã cải trang thành người khác, để khỏi bị phát hiện. Anh ấy nhìn tôi nằm đấy, bất động và đau buồn vô cùng rồi cũng ngất luôn vì kiệt sức. Hi vọng là chúng tôi còn sống. Không hiểu tại sao cứ tới đoạn gần hết phim thì tôi tỉnh dậy. Có lần thì báo thức kêu. Thế là luôn có một thứ gì đó tiếc nuối trong lòng.

Tổng kết

Vậy là một cuối tuần khác lại sắp qua. Tôi hay nghe mọi người nói với nhau khi cuối tuần đến rằng "Thứ bảy máu chảy về tim". Gì mà kỳ vậy. Hoạt động của hệ tim mạch chỉ ra rằng máu ngày nào cũng chảy về tim rất nhiều lần. Còn khi máu không chảy về tim thì mình đâu còn sống nữa. Nếu bạn yêu những gì mình làm để ranh giới giữa công việc và sở thích chỉ còn là một thì có phải đi làm cũng vui như đi chơi không?

Did you find this article valuable?

Support The Writer At Heart by becoming a sponsor. Any amount is appreciated!